Chia sẻ niềm tin - Nâng cao vị thế

Chuyện nhà, chuyện đất hay chuyện tình người

  • Thực hiện: Trần Thủy
  • 25/12/2017

Chị Mẫn 27 tuổi, là người Điếc và từng có một gia đình nhỏ cho đến khi bị nhà chồng đối xử tệ bạc vì chuyện nhà cửa. Sinh ra chị đã không thể nghe như những đứa trẻ khác. Thương con thiệt thòi, bố mẹ chị đã để lại cho chị căn nhà sau khi họ mất đi. Căn nhà được làm sổ đỏ và chị là sở hữu hợp pháp.

Năm 25 tuổi chị quen anh Tâm, người mà chị lấy làm chồng bây giờ. Hai người cùng sống trong ngôi nhà mà bố mẹ chị để lại. Cuộc sống lúc đầu ít nhiều khó khăn vì chị không nghe, nói được mà phải dùng ký hiệu biểu đạt. Sau đó chồng chị quen dần và trở thành người mà chị tin tưởng nhất. Biến cố xảy ra khi gia đình chồng chị dồn tiền mua nhà trên thành phố. Vì không đủ tiền mà đất đẹp quá nên chồng chị Mẫn ngỏ ý hai vợ chồng góp chút tiền giúp bố mẹ. Anh Tâm tìm mọi cách tác động khiến chị Mẫn phải suy nghĩ. Tài sản duy nhất của chị chính là ngôi nhà mà bố mẹ đã cho và chút tiền trợ cấp hàng tháng. Bản thân anh Tâm chỉ thỉnh thoảng đi làm phụ hồ cho đội xây ở trong làng, tiền lúc có lúc không. Vì không thể nói ra hết suy nghĩ của mình nên chị phải viết ra giấy, vì thế chồng chị mất kiên nhẫn và to tiếng với chị. Trước phản ứng của chồng, chị rất ngạc nhiên nhưng sau đó nghĩ anh Tâm vì muốn giúp bố mẹ nên mới vậy chị đã quyết định sẽ giúp một phần.

Anh Tâm nói ngon ngọt rằng chị bán căn nhà đang ở đã cũ đi, góp tiền đưa cho bố mẹ mua đất rồi bố mẹ sẽ cho anh chị ngôi nhà 2 tầng mà ông bà đang ở. Mảnh đất mà vợ chồng chị Mẫn dồn tiền mua cùng sau này cũng là của vợ chồng anh chị mà thôi. Sau nhiều lần thuyết phục, hứa hẹn, chị Mẫn cũng đồng ý bán căn nhà của bố mẹ và đưa tiền cho anh Tâm mà không có giấy tờ gì xác nhận. Ngôi nhà bán được 1 tỷ thì đưa cho nhà chồng 500 triệu để mua đất còn bao nhiêu để mua đồ nội thất và xây thêm một tầng 3. Sau khi bán nhà, vợ chồng chị dọn về ở cùng bố mẹ chồng. Hôm giỗ ông nội, bố mẹ chồng cũng gọi mấy cô chú sang để nói là cho vợ chồng chị ngôi nhà. Ông bà cũng lấy giấy bút ra viết vài dòng là cho căn nhà 2 tầng và xây sửa thêm 1 tầng cho cháu nội ở nhưng không cho chị ký. Mọi thứ xong xuôi, chị Mẫn cũng không hỏi gì nữa. Đồ đạc mua sắm không thiếu thứ gì mà việc xây thêm tầng 3 vẫn chưa thấy bố mẹ chồng làm. Chị có ý giục chồng thì anh bảo đợi ông bà tìm thợ uy tín. Rồi bố mẹ chị lấy lý do muốn đợi con gái về rồi làm. Nhìn cả nhà chồng lén lút bàn bạc với nhau chị mới linh cảm có chuyện không hay. Chị quay quắt, ấm ức mà không sao bày tỏ được, chị không nghe thấy họ nói gì. Mãi sau đó chồng chị mới bóng gió nói cô em chồng đi làm xa về chưa có chỗ ở nên bố mẹ muốn cho ở nhờ. Chị chỉ biết lắc đầu phản đối, chị không muốn đem hết số tiền của mình bán nhà ra dùng mà không hỏi ý kiến chị. Chị tức giận và yêu cầu chồng trả tiền cho chị và đưa chị xem sổ đỏ. Chồng chị không nói gì chỉ bỏ ra ngoài, chị ú ớ không biết bày tỏ cùng ai.

Những ngày sau đó, bố mẹ chồng gọi thợ đến xây thêm tầng 3, cô em chồng không chào hỏi chị một câu mà còn tỏ thái độ phân biệt, bố mẹ chồng tránh mặt chị. Khi thấy chị quá căng thẳng, chồng chị Mẫn mới lôi sổ đỏ ra cho chị xem thì chị ngỡ ngàng khi người sở hữu căn nhà chỉ có tên anh Tâm mà không có chị. Chị đưa mắt sửng sốt nhìn anh – người mà chị nghĩ có thể giải thích cho chị mọi chuyện nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng. Chỉ muốn hỏi, muốn được nghe lời giải thích nhưng mọi thứ cứ nghẹn trong cổ họng. Chị tìm cách ngăn họ xây nhà, chị không cho thợ xây vào, mẹ chồng chỉ giằng co và dọa chị bằng cách chỉ thẳng tay ra phía cổng. Chị hiểu, họ muốn đuổi chị ra khỏi nhà. Chị rơi xuống hố sâu của sự thất vọng và chị khóc. Trong lúc bế tắc nhất, chị chợt nghĩ tới chị Xuân là phó chủ tịch chi hội Điếc, đã từng giúp chị một số chuyện trước đó. Có lẽ lúc này người chị có thể gặp và tìm sự chia sẻ, giúp đỡ là chị Xuân. Chị gạt nước mắt đi thẳng tới chi hội…